BIỂN,
CÔ VÀ EM!
Sao êm đềm đến lạ.
Không có đâu con ạ!
Biển thở nhẹ đấy thôi.
Biển đâu phải con người
Cô bảo là biển thở?
Vậy là con chưa biết
Biển cũng như con người
Khi sóng biển ồn ào
Đó là khi biển giận
Khi lăn tăn sóng nhẹ
Đó là khi biển vui
Biển chạy khắp muôn nơi
Biển mang hình đất nước
Cho đời sau tiếp bước
Giữ biển trời quê hương.
(Trần Minh Thiện)
BÀI
HỌC VỀ BIỂN
Cô dạy tôi bài học về
“Biển đảo”, biển bao bọc khắp chiều dài đất nước. Trong cái mênh mông xanh thẳm
ấy lại chứa đựng biết bao điều dịệu kỳ, biển nuôi lớn bao tâm hồn thi sĩ, biển
như lòng mẹ cho bao nhiêu tôm cá nuôi lớn đàn con thơ. Có lúc ồn ào giận dữ, lại
có lúc lặng lẽ dịu êm. Biển còn là chủ quyền của một quốc gia, một dân tộc Việt
Nam vẻ vang bao đời. Lời cô dạy làm tôi thấy yêu biển lắm. Trước đây, trong
lòng tôi, biển thật hung dữ, một khoảng không gian rộng mênh mông với sóng biển
ồn ào như muốn cuốn trôi tất cả. Nhưng giờ đây, qua lời dạy của cô, khi đứng
trước biển, tôi thấy biển đẹp lạ lùng. Bình minh lên biển trong xanh huyền diệu,
từng đàn thuyền ra khơi đánh cá. Đến trưa biển chuyển sang màu vàng lung linh,
từng đợt sóng lăn tăn vỗ bờ. Khi hoàng hôn buông xuống, biển lại mang vẻ đẹp
huyền ảo. Tôi yêu biển, yêu các chiến sĩ ở đảo xa đang ngày đêm canh giữ để bảo
vệ bình yên cho tổ quốc. Yêu đất nước Việt nam anh dũng bao đời.
Cảm ơn cô, đã dạy cho
tôi những giá trị của biển, cô đã nuôi lớn tâm hồn tôi về biển đảo quê hương!
(Trần Minh Thiện)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét