Biển đảo thân yêu
“Sông núi nước Nam, vua Nam ở
Rành
rành phân định tại sách trời
Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm
Chúng bây sẽ bị đánh tơi bời”
(Nam quốc sơn
hà)
Đây là lời tuyên ngôn độc lập đầu tiên mà cha ông ta
đã tuyên bố trước giặc Tống xâm lược cũng là khát vọng ngàn đời
của dân tộc Việt Nam muốn khẳng định chủ quyền trên mọi vùng lãnh
thổ mà từ đời này sang đời khác người dân Việt đã gầy dựng nên
bằng cả mồ hôi và xương máu của mình.
Đất nước Việt Nam đã được thiên nhiên ưu đãi với địa
hình phong phú gồm đồi núi, đồng bằng và biển đảo : tất cả kết
thành một khối không dễ gì chia tách! Dải đất hình chữ S với rừng
vàng, biển bạc, đất phì nhiêu là điều kiện cần và đủ để chúng ta
bay cao cùng năm châu, bốn biển. Nhìn về hướng Tây : dãy Trường Sơn
hùng vĩ che chắn cho những người con Việt làm ăn, sinh sống. Nhìn về hướng
Đông : vùng biển đảo rộng mênh mông cho những con tàu ra khơi về lộng,
cho những luồng dầu khí thắp sáng những ước mơ.
HOÀNG SA, TRƯỜNG SA! Ôi, những cái tên thân thương, những nơi đầu sóng ngọn gió với biết bao nhiêu chiến sĩ trẻ không ngại gian khổ đã ngày đêm canh giữ bảo vệ sự bình yên cho Tổ quốc. Nơi mà một số người không dám đương đầu vì ngại khó, ngại khổ thì cũng là nơi mà không ít chiến sĩ Hải quân Việt Nam đã phải đổ từng giọt mồ hôi, có khi cả mạng sống của mình để giữ lấy nó. Nơi mà bao cánh thư của những người thân yêu vài tháng mới đến với họ một lần thì cũng là nơi mà chính những con người ấy cả ngày lẫn đêm cầm súng đứng gác với biết bao hiểm nguy luôn ở cạnh bên mình : nơi ấy là Hoàng Sa, nơi ấy là Trường Sa.
HOÀNG SA, TRƯỜNG SA! Ôi, những cái tên thân thương, những nơi đầu sóng ngọn gió với biết bao nhiêu chiến sĩ trẻ không ngại gian khổ đã ngày đêm canh giữ bảo vệ sự bình yên cho Tổ quốc. Nơi mà một số người không dám đương đầu vì ngại khó, ngại khổ thì cũng là nơi mà không ít chiến sĩ Hải quân Việt Nam đã phải đổ từng giọt mồ hôi, có khi cả mạng sống của mình để giữ lấy nó. Nơi mà bao cánh thư của những người thân yêu vài tháng mới đến với họ một lần thì cũng là nơi mà chính những con người ấy cả ngày lẫn đêm cầm súng đứng gác với biết bao hiểm nguy luôn ở cạnh bên mình : nơi ấy là Hoàng Sa, nơi ấy là Trường Sa.
Được một ngày bình yên, mỗi chúng ta hãy hướng về
biển đảo, hãy dành thật nhiều tình thương yêu cho những chiến
sĩ ở
nơi đầu sóng ngọn gió ấy. Để có được sóng lặng nơi đồng bằng hôm
nay ,qua những ngày tháng tri ân thầy cô giáo chúng ta cùng nhau tri ân
những con người vì chúng ta đã
nằm xuống trên những con sóng bạc đầu và hãy luôn hướng về nơi
ấy :
hướng về biển đảo thân yêu.
(Phụ huynh Ngân Giang)
NGHỀ LÁI ĐÒ
Tôi đứng lặng giữa cuộc đời nghiêng ngả
Để một lần nhớ lại mái trường xưa
Lời dạy ngày xưa có tiếng thoi đưa
Có bóng nắng in dòng sông xanh thắm
Thoáng quên mất giữa tháng ngày ngọt đắng
Trưởng thành này có bóng dáng hôm qua
Nhớ được điêu gì được dạy những ngày xa
Áp dụng - chắc nhơ cội nguồn đã có
Nước mắt thành công hoà nỗi đau đen đỏ
Bậc thềm nào dìu dắt những bước đi
Bài học đời đã học đc những gì
Có nhắc bóng người đương thời năm cũ
Vun xới cơn mơ bằng trái tim ấp ủ
Để cây đời có tán lá xum xuê
Bóng mát dừng chân là một chốn quê
Nơi ơn tạ là mái trường nuôi lớn
Xin phút tĩnh tâm giữa muôn điều hời hợt
Cảm tạ mái trường ơn nghĩa thầy cô
Để một lần nhớ lại mái trường xưa
Lời dạy ngày xưa có tiếng thoi đưa
Có bóng nắng in dòng sông xanh thắm
Thoáng quên mất giữa tháng ngày ngọt đắng
Trưởng thành này có bóng dáng hôm qua
Nhớ được điêu gì được dạy những ngày xa
Áp dụng - chắc nhơ cội nguồn đã có
Nước mắt thành công hoà nỗi đau đen đỏ
Bậc thềm nào dìu dắt những bước đi
Bài học đời đã học đc những gì
Có nhắc bóng người đương thời năm cũ
Vun xới cơn mơ bằng trái tim ấp ủ
Để cây đời có tán lá xum xuê
Bóng mát dừng chân là một chốn quê
Nơi ơn tạ là mái trường nuôi lớn
Xin phút tĩnh tâm giữa muôn điều hời hợt
Cảm tạ mái trường ơn nghĩa thầy cô
Phụ huynh em Khương
NGƯỜI ĐƯA ĐÒ
Sau hơn 20 năm tôi mới có dịp trở
lại trường cũ trong một lần đưa con gái đến trường học buổi học đầu tiên. Ngôi
trường mang tên anh hùng Lý
Tự Trọng mà một thời chúng tôi rất tự hào khi được học dưới mái trường này. Mọi
thứ không thay đổi nhiều, sân trường vẫn rợp bóng cây, và những chiếc ghế đá
vẫn ở đó, trầm mặc và nhẫn nhịn. Tiếng giảng đều đều của các thầy cô trên lớp
và ánh mắt ngây thơ của đám trẻ học trò khiến tôi nhớ lại những kỷ niệm thời cắp sách đến trường.
Đã 23 năm trôi qua với bao
thế hệ học trò đến và đi khỏi ngôi trường này, nhưng hình bóng cô thầy mỗi ngày lên lớp thì vẫn
vậy. Những kỷ niệm khi còn đang học phổ thông lại tràn về, tôi còn nhớ rõ hình
bóng từng cô thầy trên bục giảng năm xưa. Bụi phấn rơi rơi theo từng dòng
cô thầy viết, rơi
vào cả tâm hồn non nớt chúng tôi những bài học về cuộc đời. Chiếc bảng đen,
từng trang giấy trắng, những lời giảng dạy của thầy cô chính là đoạn đường dài
dẫn chúng tôi với những ước mơ đầu tiên ấy!
Từ mái trường
này chúng tôi học được rằng: Bước vào đời mình cần có một đôi mắt sáng và một trái tim biết yêu thương,
để đối tốt với những người ngay và tránh xa những toan tính, bon chen của những
kẻ độc ác; chúng tôi cũng đã
biết rằng “tha thứ” là một động từ đẹp nhất chỉ sau “yêu”, đừng quay lưng với
những người đã nhận lỗi, đừng mang ngõ cụt đến cho những người đã biết mình
sai, đừng nhẫn tâm với những người đã biết quay lại… rằng trái tim không biết
thứ tha là một trái tim đã chết, con người không biết tha thứ vẫn chỉ là gỗ đá mà
thôi; biết thương những cậu này lấm lem bùn đất chỉ vì giúp ba cày thêm ruộng lúa, cô bạn kia thỉnh
thoảng ngủ gật trong lớp vì tối qua thức khuya trông em cho mẹ ốm, cậu bạn bên
cạnh mình có người
thân bệnh nặng nên bỏ học thường xuyên… biết để ý và chăm sóc đến những người xung quanh, biết trân trọng những
điều tưởng như rất bình thường nhưng vô cùng quý giá. Bởi có một ngày, yêu thương
cũng có thể là quá muộn… khi mà hờ hợt và vô tâm đã bỏ xa khoảng cách giữa những con người.
Chúng tôi cũng đã biết được
rằng cuộc đời luôn là những vòng quanh. Những khúc gập, những quanh co, những
thác ghềnh luôn là một phần không thể thiếu. Đừng mơ tưởng về cuộc đời là một
đường thẳng, phải biết ngẩng đầu trước thất bại, đừng dừng lại khi phía trước
còn nhiều lắm những chông gai… Đó là những hành trang vô cùng quý giá để chúng
tôi vững vàng bước
vào đời.
Tình cảm thầy trò rất thiêng
liêng, cao cả. Công lao thầy cô được ví như người lái đò thầm lặng chở học
trò qua sông. Dù cho con sông đó phẳng lặng hay phong ba bão táp thì thầy cô
vẫn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Từng chuyến đò qua là biết bao thế hệ trưởng
thành nhưng khi con thuyền đó quay trở về để tiếp tục sự nghiệp thì chỉ còn một mình thầy cô “lẻ bóng”, học trò đã
đi xây dựng sự nghiệp, cuộc sống mới, có ai còn nhớ đến người đã chở con thuyền
tri thức và tình thương đó không? Nhưng thầy cô không hề nghĩ đến, đơn giản
là vì thầy cô biết rằng đó là
quy luật sống và là lương tâm của một nhà giáo chân chính. Thầy cô không mong
sau này học trò sẽ nhớ đến mình, sẽ
quay trở về và báo đáp công ơn dạy dỗ mà chỉ hi vọng những đứa trẻ đó sẽ thành
công, mang danh dự về cho quê hương, đất nước thế là làm cho thầy cô vui lòng.
Dẫu
đông dài, hạ trắng, nắng gắt hay mưa giông…
Những người
chèo đò vẫn mải miết qua sông
đưa khách…
Dẫu
gió lạnh, đèn khuya, lưng áo mỏng…
Thầy tôi trăng hắt những đêm
kia, vẫn mải miết chèo đời…
Hôm
nay chúng tôi đã trưởng thành, mỗi người đều đã có một cuộc sống riêng, đã trở thành những người
cha người mẹ. Có nhiều người đã
thành danh có địa vị trong xã hội, cũng có người không may mắn trên con
đường sự nghiệp thì cũng đã trưởng
thành, nhưng tất cả đều không thể quên được công ơn sâu nặng và tình cảm bao la của thầy cô dành cho tất cả học
sinh của mình - những đứa con mà họ coi như máu thịt, như một phần của
cuộc đời mình.
Hôm nay mùa Hiến Chương
lại đến thay mặt cho các thế hệ học sinh đã đi qua xin dành tặng những tình cảm sâu sắc và tôn kính nhất đến
các thầy cô nhân ngày 20/11. Chúc
các thầy cô lời chúc mừng tốt đẹp nhất và gặt hái được nhiều thành công trong
sự nghiệp trồng người cao quý của mình, luôn vững tay chèo đưa những công dân tương lai sang
sông đi xây dựng sự nghiệp.
Phụ huynh em Gia Hân
Rộn ràng ngày Nhà giáo
Mừng ngày Nhà giáo
đến rồi
Cảnh quan trường ốc
ôi thôi rộn ràng
Từ trong lớp đến hành
lang
Đâu đâu cũng thấy rộn
vang tiếng cười
Thầy trò vui quá đó
thôi
Chăm lo học tập cho
đời thêm vui
Lý Tự Trọng thật rạng
ngời
Phong trào dạy tốt
không đời nào thua
Đạt bao thành tích
thi đua
Hiến chương ngày hội
làm quà hiến dâng
Lớp 6/5 cũng góp phần
Nhờ công rèn luyện đỡ
đần thầy cô
Làm sao kể hết công
lao
Ơn thầy nghĩa mẹ đời
nào lãng quên.
Phụ huynh Nhã Thụy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét